Today's news from Blue Dragon is very sad: Last night, Phi Quang Huy passed away at home, aged 25.
Huy and his family have been a part of Blue Dragon since 2009. Both Huy and his brother Kien were born with Duchenne Muscular Dystrophy, a genetic condition that left them both permanently wheelchair bound after its onset around the age of 10.
Huy's mother and older sister have devoted their lives to caring for Huy and his brother every moment of every day: but sadly, Huy's passing has been only a matter of time. The typical life expectancy of anyone with DMD is just 25 years.
Despite his severe disability, Huy made the most of life, in ways that inspired many. He studied English and wrote poetry as a hobby; in 2011 his reading of his poem, "Wonderful Mother," at the Blue Dragon Tet Awards left the packed room in tears.
Knowing that he had received much help throughout his life, Huy decided that he wanted to help others. In recent years he established libraries for people with disabilities; sitting in his wheelchair, with a friend helping him access email and the internet, Huy organised the library to give opportunities to other house-bound teens. His efforts attracted the local media, and Huy became something of a celebrity in disability circles:
Huy's passing means our world has lost a great young man who cared for others and inspired many. But it is his life that should be remembered, and the great lesson he has taught us: That no matter what obstacles we face in life, we can still care for those around us.
I'll finish with Huy's poem - both in Vietnamese and in English. The words of this wonderful young guy deserve to live on forever.
Người mẹ vĩ đại
Có tôi trên đời
nhờ công ơn của mẹ,
Tuổi thơ tôi trải
muôn vàn giông tố,
Vẫn lênh đênh giữa
biển đời xuôi ngược.
Cha mất đi khi tuổi
còn thơ dại.
Đã kịp đâu hưởng
thụ và cảm nhận,
Thế nào là tình
cha khi chỉ còn lại mẹ.
Hỏi thế gian tìm
đâu, công bằng hạnh phúc?
Cướp đi người
cha, cướp luôn cả gia tài.
Nhọc nhằn công sức
cha và mẹ,
Xây lên từ những
giọt mồ hôi, và nước mắt,
Suốt tháng năm tuổi
trẻ của hai người,
Phút chốc biến
tan lại trở về bàn tay trắng.
Cha sinh thành, mẹ
nuôi dưỡng đến bây giờ,
Nếm trải cuộc đời
bằng tuổi đời ngắn ngủi.
Hai mươi năm đã
bao lần mắc cạn,
Tôi sống trưởng
thành một tay mẹ chèo lái,
Đã thành nhân
cũng là bàn tay mẹ,
Dẫu tôi trên chuyến
tàu còn chưa cập bến.
Luôn khắc ghi
công ơn người lái tàu vĩ đại,
Người mẹ thân yêu
mà con hằng kính phục.
Con xin dành tặng
mẹ ngàn lời cảm tạ,
Đã dành cho con
những gì đẹp nhất.
Tiếc nuối làm chi
một cuộc đời như thế,
Mẹ kính yêu con yêu người hơn tất cả.
|